NHẬT KÝ SÀI GÒN 1975
(trích)
Đinh Bá Anh dịch
29.4.1975
Những giờ cuối cùng của chế độ cũ
Hôm nay là một ngày nghỉ bất thường và thê thảm, bởi vì lệnh giới nghiêm được kéo dài thay vì chỉ 24 tiếng như đã thông báo. Nhưng vì lệnh giới nghiêm không được thực hiện nghiêm chỉnh, nên bất kì ai cũng có thể ra vào Trung tâm nếu muốn hoặc có việc.
Đêm không ai ngủ được. Máy bay trinh sát và trực thăng vần vũ liên tục trên thành phố. Tôi ngồi trong bóng tối ban công và nhìn lên bầu trời thoáng gợn mây, nơi mảnh trăng gợn khuất như đang lo âu nhìn xuống khung cảnh thành phố dưới này. Cố ngủ lần muộn nhưng không được. 3 rưỡi sáng, những tiếng đại bác hạng nặng lôi bật chúng tôi dậy. Phi trường lại bốc cháy.
…………………………
Giọng nói buồn thảm của họa sĩ Thái Tuấn mới điện thoại cho tôi vẫn còn vọng bên tai. Vợ và mấy đứa con của anh vừa được di tản cùng một tổ chức xã hội. Anh và mấy đứa còn lại sẽ đi sau. Nhưng đã quá muộn rồi. Anh sợ. Nghe giọng thì có vẻ như anh đã uống nhiều. Tiếng pháo kích cầm canh 20 giây một.
(còn tiếp)
Walter Skrobanek
Các bài viết trong cuốn nhật ký này, xin mời xem tại đây