Bán hàng đa cấp: duyên hay nợ? – Phần 1

0
829
Đối với một sinh viên, có một công việc làm thêm để trang trải cuộc sống là việc cần thiết và hữu ích. Đồng lương kiếm được từ việc làm thêm có thể giúp người sinh viên trong các khoản: đóng tiền nhà, mua tài liệu hay có thể lân la cùng bạn bè trong quán chè vào dịp cuối tháng, sinh nhật. Thông thường, các sinh viên làm các công việc như gia sư, phục vụ quán cơm, bán hàng,… Biết được nhu cầu “khát” việc này của sinh viên, không ít cá nhân hay tổ chức tìm cách lừa gạt sinh viên. Những ngày gần đây tôi được một người bạn cũ giới thiệu việc làm. Tôi hiện tại cũng đang thất nghiệp, có một công việc lúc này là một điều may mắn. Chúng tôi hẹn gặp nhau ở bến xe buýt. Khi tôi hỏi thăm về công việc cụ thể như thế nào, người bạn này nói cần phải về phòng trọ để lấy một số vật dụng thì mới giới thiệu công việc được. Trong đầu tôi lúc này chợt nhớ lại câu chuyện cách đây ba năm.

Khi đó, tôi còn là một sinh viên năm nhất ở kí túc xá. Cuộc sống của tôi không phải sung túc gì, nhưng cũng khá thoải mái so với nhiều bạn đồng trang lứa. Nhà tôi ở Đồng Nai cách trường 40km. Nếu đi xe máy thì chỉ mất gần một tiếng đồng hồ là có thể về đến nhà, nên cuối tuần tôi thường về nhà. Tôi không lo lắng lắm với chuyện ăn uống, nhà trọ, điện nước. Tôi cũng chẳng bao giờ trải qua cảm giác nhớ nhà. Câu nói quen thuộc của tôi luôn là “thứ bảy máu chảy về tim”. Tôi khá vui vẻ, năng động nên cũng dễ dàng tiếp xúc và làm quen với nhiều người. 

Một buổi tối trên đường từ phòng trọ của bạn về kí túc xá, khi tôi ghé vào mua vài trái bắp nướng về phòng nhâm nhi cùng đám bạn, một người bạn mới đã hỏi chuyện làm quen. Thời gian tản bộ từ ngoài đường vào phòng cũng đủ để chúng tôi biết tên và trao đổi số điện thoại cho nhau. Cuộc sống sinh viên có những niềm vui như thế đấy, rất tự nhiên, rất vui vẻ. Đời sinh viên đẹp cũng bởi vì bạn bè đến với nhau thật tình cờ và giản dị. Khi bước vào cuộc đời với lắm bon chen, có lẽ người ta cảm thấy thời sinh viên thật đẹp vì những tình cảm con người dành cho nhau thật trong sáng, vô tư, chứ không ẩn chứa những lọc lừa. Chắc hẳn mỗi chúng ta không ít lần làm quen và được làm quen một cách tình cờ như thế. Điều trùng hợp là tôi và người bạn này ở gần dãy nhà của nhau nên dễ gặp mặt hơn. Với sự nhiệt tình từ người bạn mới và tính hòa đồng vốn có của mình, tôi và bạn trở nên thân thiết. Càng trùng hợp hơn, chúng tôi có cùng sở thích tham gia các câu lạc bộ đội nhóm, kĩ năng.
“Chắc hẳn mỗi chúng ta không ít lần làm quen và được làm quen một cách
tình cờ như thế” (ảnh minh họa) – Nguồn: Internet
Một tối cuối tuần, người bạn này rủ tôi tham gia buổi sinh hoạt nhóm ở Nhà điều hành Đại học Quốc gia. Tôi thật sự phấn khích khi tham gia buổi sinh hoạt ấy. Tôi cũng đã từng tham gia nhiều buổi sinh hoạt đội nhóm ở trường, nhưng chưa bao giờ tham gia một buổi sinh hoạt vui và ý nghĩa như thế. Các trò chơi mới lạ, hấp dẫn. Từ các trò chơi vận động đến sự chuyên nghiệp của người quản trò, tất cả đều khiến tôi cảm thấy rất thích thú. Ngoài ra, những câu chuyện, những bài học như “Hạt giống tâm hồn” cũng được lồng vào buổi sinh hoạt với những bài học thấm thía và sinh động. Tôi nghe đâu rằng câu lạc bộ “Ngôi sao nhỏ” này do một công ty thành lập, nhằm tạo một sân chơi bổ ích cho các bạn trẻ thích hoạt động trong cả nước. Cuối chương trình, một thành viên của công ty đến gặp gỡ nhóm và chia sẻ về kinh nghiệm cuộc sống cũng như công việc. Mọi người hứng thú hơn khi tuần tới có buổi  hội thảo trên công ty và 20 người tham dự buổi sinh hoạt hôm ấy đều được mời. Mọi người thi nhau đăng kí. Tôi không thích bon chen lắm nên chẳng muốn tham gia. Tuy nhiên, sau khi nghe người bạn kia giới thiệu về nơi sẽ đến có nhiều trò vui, cũng có thể gặp được những người thành đạt, thậm chí có cơ hội việc làm ngay từ thời sinh viên, tôi nghe có vẻ lọt tai nên quyết định đi cùng. Do người bạn ấy quen biết với người ghi danh sách nên chúng tôi may mắn lọt vào danh sách được đi tới công ty.
Sáng chủ nhật hôm đó, tôi cùng người bạn ấy lên chiếc xe buýt số 10 để đến công ty. Một điều thật bất ngờ là trên chuyến xe buýt hôm ấy có khá nhiều bạn sinh viên cũng muốn đến công ty này như chúng tôi. Tôi thấy người bạn của tôi nói chuyện rôm rả với những người trên xe. Đúng là sinh viên với nhau, đi đến đâu cũng sẵn sàng “họp chợ”. Chúng tôi xuống xe buýt rồi đi bộ một đoạn. Một đoàn sinh viên gần 10 người không ai biết ai nhưng cùng mục tiêu là đến với công ty để tìm kiếm cơ hội việc làm. Công ty là một tòa nhà khá sang trọng, trước cửa có rất nhiều lẵng hoa chúc mừng và nhiều nhân viên trong trang phục áo dài đứng tiếp đón. Khi chúng tôi đến thì đã có một nhóm các bạn trẻ đang sinh hoạt vòng tròn ở hội trường. Chúng tôi dễ dàng hòa nhập vào nhóm người này. Chơi được một lúc thì tôi nhận ra ở đây có cả những người cũ và những người mới. Người bạn mới quen của tôi được xem là người cũ, tức “người nhà” ở đây. Lúc này tôi mới nhận ra trên áo của bạn ấy có gắn thẻ. Người bạn dẫn tôi sang phòng tiếp tân mang theo CMND và 10.000 đồng để lấy thẻ. Thẻ này giúp tôi được phép đi lại trong khuôn viên công ty. Những người phát thẻ cho tôi nói khi nào tôi về, họ sẽ trả lại tôi CMND và 10.000 đồng. Nhờ tấm thẻ này, mọi người có thể phân biệt những người mới đến lần đầu như tôi và “người nhà” như bạn tôi.

Trong phần giới thiệu, tôi thấy mình thật quan trọng khi được xướng tên và được chào mừng trong tiếng vỗ tay rầm rộ của tất cả mọi người. Lần lượt, tất cả những người mới như tôi đều được chào đón một cách nồng hậu. Sau đó, tôi được biết hôm nay là ngày Lễ hội hoa hồng. Một ngày hội vinh danh những người có những đóng góp lớn trong công ty. Chúng tôi được dẫn lên một hội trường lớn trên lầu hai. Lên đây, tôi mới thấy tên công ty tôi đến vì trước đó tôi quên không hỏi công ty tên gì. Hình ảnh đập vào mắt tôi là cái tên Hưng Thời Đại cùng với một dòng băng reo mà bây giờ tôi không còn nhớ rõ. Hội trường mà chúng tôi được đưa đến có sức chứa lên đến ngàn chỗ đều chật kín. Những nhân viên nam trong áo vest đen, nữ trong áo dài hồng thướt tha đang tất bật làm những công việc của mình. 

Chương trình được bắt đầu với sự khuấy động của một MC duyên dáng. Chương trình hôm đó gồm có hai phần, phần một giới thiệu các sản phẩm của công ty và phần hai là vinh danh những người thành đạt trong công ty. Phần giới thiệu sản phẩm cũng không có gì đặc biệt khi họ giới thiệu các sản phẩm như: máy xay sinh tố đa năng, đồng hồ Rex hay bộ nội y của phụ nữ có khả năng phòng bệnh. Đến phần hai là phần được chờ đợi nhất. Họ giới thiệu một trong những người trẻ thành đạt lên sân khấu để cùng trò chuyện với mọi người, đó là một thanh niên trẻ, đầu trọc. Anh ấy giới thiệu mình là sinh viên năm tư thuộc trường Đại học Công nghiệp. Hai năm trước, anh tình cờ được người bạn giới thiệu đến công ty. Sau hai năm làm việc ở nơi này, anh không những nuôi sống được bản thân mà còn dành dụm tiền mua nhà ở thành phố. Trong tương lai, anh dự định mua nhà ở Đồng Nai và đón gia đình vào Nam ở. Những tràng pháo tay rầm rộ, những lời khen xuýt xoa dành cho anh. Tôi thấy cách anh đặt vấn đề khá hay. Câu chuyện anh kể cũng hết sức dí dỏm, logic và lôi cuốn.

 “Tiền không phải là tất cả, nhưng tất cả sẽ chẳng làm được nếu không có tiền. Tôi sinh ra là một sinh viên nghèo xa nhà. Tôi ước mơ học tập thành tài để giúp bản thân và gia đình thoát nghèo. Nhưng những thiếu thốn của đời sinh viên nhiều lúc khiến tôi buông xuôi. Mỗi lần tôi gọi điện về nhà xin tiền đóng nhà trọ, đóng học phí là mỗi lần tôi rơi lệ. Nghe giọng mẹ khàn khàn đi trong điện thoại, tôi lại tự nhủ mình phải làm gì đó, phải thành tài. Tôi may mắn được đến với công ty và thành công như ngày hôm nay, được đứng đây chia sẻ với các bạn. Các bạn hôm nay ngồi đây cũng được cơ hội như tôi. Các bạn có muốn nắm lấy không?”

Khai Tâm

LEAVE A REPLY

Please enter your comment!
Please enter your name here

Website này sử dụng Akismet để hạn chế spam. Tìm hiểu bình luận của bạn được duyệt như thế nào.