Đêm nay có lẽ là một đêm tôi không bao giờ quên bởi vì tôi đã được sống trong một cái không gian âm nhạc tuyệt vời.
Hôm qua, tôi được một chị bạn mời đi tham dự buổi biểu diễn nhạc cổ điển vào tối 28/5/2011. Thực tình, chưa bao giờ tôi dám nghĩ đến việc được tham dự một buổi biểu diễn nhạc cổ điển. Tôi yêu nhạc, yêu nhiều thể loại nhạc và trong đó có nhạc cổ điển. Tôi thích lắm những bản nhạc cổ điển, bởi mỗi khi nghe chúng, tôi cảm thấy thanh thản vô cùng. Cuộc sống luôn kéo tôi, cuốn tôi và tôi theo nó. Và những bản nhạc cổ điển lãng mạn giúp tôi cân bằng cuộc sống.
Quay trở lại lời mời của chị bạn tôi hôm qua. Buổi nghe nhạc cổ điển này là một buổi “offline” của câu lạc bộ Nhóm bạn yêu nhạc cổ điển Sài Gòn. Buổi “offline” sẽ diễn ra từ sáu giờ tối đến chín giờ tối. Tôi thấy mình thật may mắn. Và tôi nhận lời mời của chị ngay.
Mặc dù tôi “lăn lộn” suốt ngày hôm nay nhưng sự mệt mỏi không làm tôi mảy may đắn đo suy nghĩ về việc có nên đi nghe nhạc cổ điển hay không, bởi đơn giản là tôi yêu nó. Vừa dạy học xong, khoảng sáu giờ kém, tôi vội vã gọi điện cho chị qua đón tôi. Chẳng để tôi đợi lâu, sáu giờ chị tới. Ngoài trời, mưa không lớn nhưng cũng đủ để chúng tôi phải mặc áo mưa. Mặc áo mưa xong, hai chị em vội vàng chạy đến đường Hai Bà Trưng – nơi sẽ diễn ra buổi biểu diễn.
Chúng tôi đến nơi là 6h15, trễ 15 phút so với chương trình. Sau khi đã kiểm tra danh sách đăng ký, chúng tôi đi lên cầu thang để đến khán phòng biểu diễn. Vừa đặt chân lên bậc thang đầu tiên, tôi đã nghe thấy tiếng đàn dương cầm du dương. Tôi không cầm nổi sự háo hức nên bước vội lên cầu thang. Cầu thang ngắn. Trước mắt tôi là một khán phòng không lớn, tối nhưng mọi người vẫn có thể thấy mặt nhau được nhờ ánh đèn vàng mờ. Tôi khá ngợp vì căn phòng tuy nhỏ nhưng chật ních người nghe.
Vừa bước vào khán phòng, tôi được người tiếp tân lịch sự chuẩn bị cho một cái ghế và chị bạn tôi một cái. Chúng tôi ngồi ở hai hàng ghế khác nhau. Thực tình, thông tin tôi nhận được từ chị bạn của tôi trước khi đến đây chỉ là “tụi mình đi nghe một buổi biểu diễn nhạc cổ điển”. Chị biết đến buổi biểu diễn này nhờ một người bạn trong Nhóm bạn yêu nhạc cổ điển Sài Gòn giới thiệu. Chỉ khi tôi bước vào khán phòng, nghe hết bản nhạc thứ nhất do hai nghệ sĩ nữ rất trẻ trình bày, tôi mới biết được nội dung của buổi biểu diễn hôm nay là nhằm Kỷ niệm 200 năm ngày sinh của Franz Liszt (1811-2011).
Bản nhạc thứ hai, tôi quen. Tôi đã nghe bản nhạc này nhiều lần lắm rồi, nhưng không bao giờ tôi chịu nhìn tên của nó, hay chịu nhìn tên tác giả. Đó là bản Liebestraum No. 3 in A-flat major do Liszt sáng tác, và biểu diễn bởi nghệ sĩ: Tuấn Mạnh. Tiếng nhạc làm tôi say đắm, nhắm mắt lại cảm nhận từng âm thanh, từng giai điệu của bản nhạc.