Tình cờ và Hội ngộ

0
2404

5.9.2009

Tình cờ

BTKUXH – Chưa một lần gặp mặt, chẳng biết bao nhiêu tuổi, chỉ nhìn khuôn mặt trên blog biết già hơn mình, nên gọi bằng anh. Blog anh chỉ thơ với nhạc…. mỗi khi có người thân hữu trong giới thi ca ra đi, anh lặng lẽ thông báo cho mọi người như cái nghĩa của tình huynh đệ, như thế mình trọng anh.

Lần mò theo trang blog, từng entry là những bài thơ như những dòng nhật ký, chỉ khác là nó viết bằng thơ. Kiếp nhân gian anh chép bằng thơ, giọng vui, lời buồn…mỗi bài thơ như một tâm sự. Lúc cô đơn của người đàn ông từng trải, lúc tinh khôi như người mới chớm yêu. Chỉ thế thôi anh viết cuộc đời thành bài nhạc nhiều cung điệu. Nói chung là thích thơ anh.

TRONG MƯA

Người đàn ông nửa khuya lang thang
Đón những giọt mưa quất vào trái tim
Như những ngọn roi hằn trên da thịt
Những giọt mưa ướp đông ký ức
Tê buốt đôi môi giá băng!!

Người đàn ông rơi giữa cuộc đời
Bằng đôi chân vô cảm
Bằng đôi mắt vô hồn
Anh lặng lẽ
Rơi…

Những cô gái đêm khép mình dưới tán cây
Không buồn nhìn anh!
Những gã hành khất ngồi bên mái hiên
Không buồn nhìn anh!
Những đứa trẻ nằm cong queo trên lề
Không buồn nhìn anh!

Chỉ có con đường biết anh đang đi
Hàng cây biết anh đang đi
Bóng đêm biết anh đang đi
Bờ sông biết anh đang đi
Những bước chân hoang lầm lũi…

CÒN MỘT CHỖ TRONG TIM

Còn một chỗ trống trong tim anh
Xin thành thật khai báo:
Chưa có người đăng ký
Em – cô gái hiền ngoan như chim sẻ
Cứ ríu rít bên ngoài cuộc đời anh

Còn một chỗ trống trong tim anh
Em hãy đến bằng tình yêu rất khẽ
Bằng những bước chân êm đềm, lặng lẽ
Cứ thế, em hãy bước vào đời anh

Còn một chỗ trống trong tim anh
Ôi, lẽ nào em lại vô tư quá đỗi
Không nghe trái tim anh
Lần đầu tiên mời gọi?

Còn một chỗ trống, em quên sao?
Bước vào nhanh đi kẻo tình anh trễ muộn
Kẻo vầng trán anh phân chia năm bảy hướng
Kẻo lòng anh biết đâu lạc lối về!

Còn một chỗ trống trong tim anh
Hãy mạnh dạn vào đi và ở lại
Để trái tim anh luôn luôn bỏng cháy
Để anh về ngây ngất một tình yêu…

…..

16.4.2010

Hội ngộ

Người ta thường nói “hữu duyên thiên lý năng tương ngộ” nên sự tương giao qua thơ qua trên trang blog đã dẫn đường cho chúng tôi gặp nhau.

Anh hẹn tôi ở hội quán Văn nghệ trên đường Trần Quốc Thảo – nơi vốn dĩ dành cho những nhà văn, nhà thơ. Tôi cũng đã đôi lần đi ngang qua nơi đó, nhưng chưa bao giờ tôi nghĩ mình lại vào trong đó uống một ly café. Nhưng một nhà thơ hẹn mình thì không thể mang nhau ra quán thịt cầy, vu vơ nhạc Trịnh như những gã giang hồ phố núi mình gặp.

Cũng hồi hợp như một cuộc hẹn với người tri kỷ, thấy run run vì chẳng có năng khiếu thơ ca nào. Thôi kệ tính mình thích “tám”, thích lang thang, được kết giao với anh là niềm vinh hạnh nên đi.

Gặp anh, không khác nhiều với tấm ảnh của anh trên Blog nhưng cung cách và giọng nói thấy toát lên vẻ nhẹ nhàng. Hai anh em uống café đen đá, thứ nước uống có vẻ như phố biến nhất nhì Sài Gòn. Hai con người làm hai lĩnh vực khác nhau nhưng nói với nhau đủ thứ chuyện trên đời từ thơ ca đến lẽ sống ở đời, nhưng nhiều hơn cả là thân phận con người.

Chia tay tôi, anh tặng tôi món quà là tập thơ âm vang của sóng và tờ báo Văn nghệ mới có bài đăng của anh, cùng với lời nhắn: “đọc xong cho ý kiến”. Thật giản dị và chân tình. Thú thật tôi đọc thơ anh rất thích nhưng để bình thơ anh chỉ sợ làm dở thơ anh thôi nên tôi chưa dám đưa lời bình luận nào về thơ của anh.

21.7.2010
Hồ Nguyên Đức

LEAVE A REPLY

Please enter your comment!
Please enter your name here

Website này sử dụng Akismet để hạn chế spam. Tìm hiểu bình luận của bạn được duyệt như thế nào.