Cây kẹo mút ngọt ngào

0
1703

Hơn 1h sáng, mình send một sms và chờ đợi reply – mặc dù mình biết khả năng xảy ra điều đó là rất thấp.

Miên man trong sự mơ – tỉnh chập chờn, 3h mình bật dậy, mắt nóng bừng như có những hạt ớt bay vào. Bỗng chợt nhớ ra cách đó hai, ba ngày, anh bạn cùng phòng cũng đã ngồi thu lu trong đêm vì chỉ còn dăm bữa nữa thôi, a sẽ về hẳn ngoài Bắc, để lại cô bạn gái là người ở trong Nam này.

6h30, chuông điện thoại réo mình dậy đi học. Sự mệt nhoài của chân tay, đầu óc bảo mình rằng hãy tắt đi và ngủ tiếp. Mình chiều theo bản năng mà chẳng hối hận chút nào.

7h30, mình quyết định dậy đi học vì một lí do rất… trẻ con. Sau mỗi buổi học, cô thường có một món quà cho sinh viên của mình. Cô vẫn thường nói vui: “Lớp này là năm cuối nhưng mà cứ như là lớp mẫu giáo ấy. Vậy nên hôm nào cô cũng phải có quà để “dụ” các bạn”.

Cuối giờ, cô lôi trong cặp ra hai gói kẹo. Cả lớp nhao nhao lên nhận phần thưởng cho sự chăm chỉ của mình. Mặc dù ngồi phía cuối lớp nhưng khi nghe thấy “kẹo” là mắt mình sáng rỡ lên, và liền chạy lên, chìa hai tay ngoan ngoãn trước cô: “Cô ơi, cô cho con hai kẹo nhé! Để con phần bạn con ý mà”. Người cô già cười hiền từ: “Nếu dư thì cô sẽ cho thêm. Đúng là con nít quá đi!”. Vừa lúc đó thì có một bạn tỏ vẻ không thích bị coi là trẻ con nên mình liền chạy đến “xin xỏ” với nụ cười “khuyến mãi”: “Hay là cho tớ kẹo đó đi? Tớ thích ăn kẹo lắm!”. Thế là bạn cho mình liền.

(hình minh họa. Nguồn: internet)

(hình minh họa. Nguồn: internet)

Nhưng rồi mình cũng cho đi viên kẹo ấy cho một bạn chưa có phần. Mình không thể tham lam như thế được. Ước gì mình đã chưa ăn viên kẹo ngọt lịm với vị mát của trà xanh của mình để để dành cho một người bạn khác…

*

Trước kia, khi lần đầu tiên bạn mời mình cây kẹo mút, mình cũng bĩu môi chê: “Đúng là trẻ con!”. Nhưng rồi thấy bạn mút kẹo ngon lành quá, mình cũng tị nạnh và rồi thì giành lấy bằng được, hoặc là đi mua quách mấy cây về ăn cho bõ ghét.

Và rồi bây giờ thì chúng ta chẳng còn mỗi đứa một cây kẹo mút, vừa phóng xe đi loăng quăng vừa mút kẹo ngon lành nữa. Khi cái mặt mình buồn thiu (bạn gọi vui là trầm cảm, tự kỉ), cũng chẳng còn ai mời mình một cây kẹo mút nữa. Khi mình có mấy cây kẹo liền, mình sẽ chẳng có ai để khoe khoang ta đây giàu có, ta đang sẵn sàng cho đi cây kẹo ngon lành của mình khi có ai đó làm ta vừa lòng.

Có một điều mà bạn không biết là cũng đã lâu rồi, những khi không có bạn, thỉnh thoảng mình vẫn mua hai cây kẹo mút, một cho mình, một mình ăn hộ bạn. Bạn bè mình nói: “Mày sắp ra trường rồi mà teen teen quá!”, “Bớt nhí nhố lại đi cha nội”, “Ăn nhiều, sâu răng, ráng chịu!”

*

Mình chẳng có viên kẹo – phần thưởng của cô để dành cho bạn rồi. Mình chạy sang shop văn phòng phẩm trước trường hỏi mua thì chị bán hàng trả lời bằng vẻ ngạc nhiên: “Ở đây chỉ có hộp bút chứ không có kẹo mút”. Thôi, để chiều học về mình sẽ mua cho bạn. Nhưng bạn còn có muốn ăn kẹo mút mình mua nữa không?

Nguyễn Trần Bình

LEAVE A REPLY

Please enter your comment!
Please enter your name here

Website này sử dụng Akismet để hạn chế spam. Tìm hiểu bình luận của bạn được duyệt như thế nào.