– Cô nói đi, vì sao cô lấy tôi – ánh mắt của ông anh long lên chỉ tay về khoảng không, rồi tiếp tục trong vai của bà vợ để trả lời câu hỏi của mình vừa đặt ra.
– Nói thật với ông nha, nếu lấy chồng vì cái nhà thì tôi lấy thằng khác rồi…
Anh mở đầu kể câu chuyện cuộc đời mình với những lời thoại giữa hai vợ chồng anh. Giờ anh em ngồi trong quán cơm Bắc trên một con đường trung tâm Sài Thành và hồi tưởng về ngày tháng khó khăn đã qua. Anh kể với chúng tôi về cuộc đời của một người đã có một tuổi trẻ cơ cực, đồng thời thầm cảm ơn người vợ của anh đã cộng cam, cùng khổ để đến hôm nay anh chị có ngôi nhà ở Sài Thành để tối về có chỗ đặt nhẹ tấm thân, chứ không phải chịu cảnh sống trọ với vợ con nheo nhóc.
Anh là người thích nói những điều về phương châm sống. Nhìn chúng tôi, anh nói “Ở cái đất Sài Gòn này nếu chịu khó thì ai cũng sống được”. Những câu chuyện lan man về cuộc đời. Cuộc sống cứ nối dài trong câu chuyện của những người anh em đã lâu mới có dịp ngồi trò chuyện. Cuộc sống của đất Sài Gón kéo chúng ta ra xa nhau… rất lâu rồi mới có dịp ngồi lại để trò chuyện và cũng là dịp anh có ngôi nhà mới.
Ngồi trò chuyện với anh, trông vẻ mặt của anh thật buồn cười, anh đã lớn tuổi lắm rồi nhưng vẫn cứ hồn nhiên… “Có lẽ anh hồn nhiên và anh sẽ bình yên”… nhưng sao tôi và em được anh xem là những người em thân thiết đều thương cảm cho anh. Số anh sao cứ tất bật… bước chân anh chẳng khi nào thấy gót chân chạm đất. Những người rành rẽ về tướng số thì nói những người như thế không bao giờ sống sung sướng được, cuộc sống cứ tất bật, vội vã…
Mong sao bước chân anh chậm rãi lại và đi những bước thật vững chãi.
Hồ Nguyên Đức