Ký ức về ba

0
757

Chiều nay, bỗng dưng con lại thấy nhớ ba. Nỗi nhớ đến nao lòng khi con thả bộ trên đường và bắt gặp bóng dáng tuổi thơ xưa của mình. Trước mắt con là hình ảnh hai cha con người ta dắt tay nhau đi dạo. Con bé ấy thật xinh, đôi bím tóc ngộ nghĩnh đong đưa theo từng nhịp bước, đôi bàn tay búp măng huơ huơ trong không gian như đang làm điệu. Thỉnh thoảng, người cha phá lên cười khi nghe con gái yêu đưa ra những câu hỏi ngô nghê.

Con ngày xưa cũng vậy. Ba thường cõng con trên vai và cũng bật cười khi con ngây thơ hỏi một điều gì. Đôi mắt con lúng liếng còn tay ôm bá cổ ba. Ba thường cắn nhẹ vào cánh tay con. Con nhớ nhất là cảm giác được ba tung lên không rồi đưa tay hứng lấy. Những lúc như vậy, con cười ré lên thích thú còn má đứng im, mặt tái đi vì sợ. Má trách ba sao có kiểu thương con kỳ lạ. Đêm về, nhiều khi con nhắm mắt giả vờ ngủ để rồi thi thoảng hé trộm nhìn ba, thấy ba đăm chiêu suy nghĩ.

Ngày qua ngày, kể từ khi con biết cách hoàn tất một bài văn cũng là lúc ba tập cho con thói quen ghi nhật ký. Ba muốn con ghi để nhớ về một tuổi thơ đầy ắp tiếng cười, đầy ắp bóng hình ba và những kỷ niệm yêu thương của gia đình mình. Quyển nhật ký ấy được con cất giữ cẩn thận trong chiếc hộp thiếc có ổ khóa do ba tự tay làm tặng riêng cho con. Cái hộp thiếc nhỏ nhắn chỉ đựng vừa quyển sổ được ba sơn hai màu xanh trắng có khắc tên con thật điêu luyện. Ba nói: “Mong sao cho cuộc đời con sẽ trong trắng và thắm xanh như màu sắc của chiếc hộp này”.

Thời gian qua nhanh, bỗng một ngày ba bỏ con đi xa. Căn bệnh lao quái ác đã mang ba rời xa con vĩnh viễn. Vậy là, tuổi thơ những tháng năm con có ba khép lại. Quyển nhật ký từ đó cũng nằm ngủ im lìm trong chiếc hộp đóng bụi thời gian. Con đã từ bỏ thói quen ghi lại những cảm xúc và mọi việc diễn ra hàng ngày. Bởi lẽ, con sợ mình sẽ khóc, sẽ chới với khi không còn có ba trong cuộc đời này… Bây giờ, mọi thứ đã qua đi, những kỷ niệm đẹp của tuổi thơ con có ba đã trở thành miền ký ức không thể phôi pha, không bao giờ lên bụi.

Đêm nay, con lần giở lại những trang viết ngày xưa. Lặng yên đọc từng dòng nhật ký mà nỗi nhớ ba trong con dâng trào, khóe mắt cay theo miền kí ức tuổi thơ ngọt ngào trỗi dậy…

Du Khiết
Nguồn: Giáo Dục TP.HCM

LEAVE A REPLY

Please enter your comment!
Please enter your name here

Website này sử dụng Akismet để hạn chế spam. Tìm hiểu bình luận của bạn được duyệt như thế nào.