Sự chào đời của con đã ít nhiều thay đổi cuộc sống của ba và mẹ. Những hẹn hò hàng quán đêm đêm với những tay giang hồ hảo hớn của ba thưa dần để bù vào đó là những chuyến vượt đường xa về thăm con. Có những buổi thật dài nhưng thật ngắn để ngắm nhìn con ngủ yên lành, trông con thật đáng yêu.
Sự chào đời của con đã thay đổi vị thế xã hội của ba so với trước đây. Nhìn con ngủ yên mà lòng hãnh diện…dù mệt mỏi đường xa, nhưng những bánh xe như có ma lực hút ba về với con. Con đang lớn lên từng ngày, có một số việc Ba chưa làm được cho con là lấy dăm bông mực dấu in bàn chân, bàn tay con để ghi dấu những tháng ngày ấu thơ với đôi bàn chân, bàn tay xinh xắn của con. Bác sĩ bảo sau này con sẽ cao lắm vì bàn chân con rất dài so với những đứa trẻ khác… Ba hi vọng là như vậy.
Hôm qua Ba vượt hơn 30 cây số về thăm con khi trời đã thật tối, đèn đường đã sáng với ánh màu vàng của đô thị, mẹ khoe với ba là con đã rụng rốn, Bà ngọai và bà Cô nói phải treo lên bóng đèn để sau này con sáng dạ. Ôi. các bà của con kiêng cữ nhiều lắm, nào là không nhìn bé khi bé ngủ, không được khen bé, không được nói những điều không hay… ôi nói chung là nhiều lắm đấy. Ba lại nhớ nghi thức chuyển đổi trong vòng đời người của người BaNa mà Ba đi dạy cho các cô, các chú sinh viên là ngày bé rụng rốn phải làm nghi thức có sự chứng kiến của cộng đồng, sau đó đem chôn ở một gốc cây lớn trong vườn nhà để cho thần cây, thần rừng gìn giữ và phù hộ cho đứa trẻ. Vậy là ngày rụng rốn cũng quan trọng lắm, ba sẽ không chôn rốn vào gốc cây nào đâu, nhưng sẽ giữ lại cho con làm kỷ niệm, bà ngọai con thì bảo giữ đó mai mốt có em thì bỏ chung vào cho chị em nó thương nhau.
Ừ, thôi thế cũng tốt.
Con đã đem đến cho ba sự hành phúc và lòng tự hào. Ba sẽ luôn là cánh chim cho con bay thật xa…
7.7.2008
Nguyễn Đức Lộc