Giọng Sơn Ca đã tắt

0
830

BTKUXH – Sáng nay, 26/8/2010  cô Ưng Sơn Ca – Giảng viên khoa BC&TT trường ĐH KHXH&NV TP.HCM qua đời, sau 4 ngày hôn mê vì xuất huyết não. Bạn bè thân hữu bàng hoàng khi nghe tin này. Những ký ức về chị trong tâm trí mọi người như  có dịp sống lại, người ít người nhiều, nhưng tất cả là những tình cảm yêu thương trân trọng. Chúng tôi xin lưu lại đây những lời chia sẻ được mọi người viết trên facebook chứ không phải sổ tang lâu nay dân mình hay làm. Xin thành kính phân ưu cùng gia đình chị và chúc chị yên nghỉ thanh thản.

Bài liên quan:
Tuoi Tre Online – Nhịp sống trẻ – Sơn Ca đi bình yên nhé!

Bạn bè thân hữu viết về chị

Từ hồi quen biết nhau đến giờ, em nhớ chỉ tâm sự cùng chị một lần duy nhất – khi ấy em vừa mới bước chân vào Nhân văn, tập tễnh đến với công tác Đoàn! Chị lớn hơn em vài tuổi, từ chỗ là đàn chị trong công tác Đoàn, rồi thành đồng nghiệp của nhau trong trường, thoáng cái đã 11 năm! Giữa em và chị ngoài một lần nói chuyện thân tình ấy ra, còn lại chỉ là thỉnh thoảng tham gia cùng nhau vài công tác chung, tất cả chỉ có vậy, nhạt nhòa! Nhưng hôm nay chị ra đi, cũng như bao người khác, cảm giác trong em là bàng hoàng và xót xa! Chẳng còn biết nói điều gì về sự ra đi đột ngột này, gõ lại đây vài dòng để chia tay chị, và cũng là để nhắc nhở mình về sự ngắn ngủi của cuộc sống! Chị ra đi cũng nhẹ nhàng, chỉ có những người ở lại là nặng nề! Coi như là cuộc đời cũng công bằng, vì chị đã sống những ngày tháng quá nặng lòng với mọi điều! Em chào chị thân mến! (facebook KN)

Thật lâu rồi em không nhận được tin tức về chị.

Cho đến tối qua…

Em nhận được tin mới nhất về chị…

Người báo tin không thể đùa,

Nhưng em vẫn không thể tin đó là sự thật.

Chị đã đi rồi, đi tìm sự bình yên mà chị luôn cố tìm kiếm trong suốt cuộc hành trình ở cõi tạm…

Và em cầu chúc chị sẽ gặp được BÌNH YÊN!

Những ký ức ùa về…

Nắng vàng, biển xanh, những bông hoa phượng đỏ rực, những bông muỗng vàng tươi, ly cà phê Sâm Cầm, Tháp bà Ponaga, Đảo khỉ… Nha Trang những ngày tháng tư gần 10 năm trước. Và cả nhóm “Giàu vượt sướng” cũng rất lâu rồi không còn tụ tập cùng nhau…

Chị đã đi rồi.

Mong BÌNH YÊN luôn ở bên chị và những người chị yêu thương…

Và học trò viết về chị

Cánh Sơn Ca chưa mỏi, sao đã hạ rồi. Vội vàng quá cô ơi…Chỉ mong cô ra đi bình an và thanh thản..

Vậy là cô “đã đi”…

1 ngày trọn đạo em dành cho Cô, Cô ơi!

Sảnh D nhiều gió quá! Cô có về không cô?

Tôi đã từng đau đớn khi một người thầy mất đi khi chưa kịp nói lời chia tay. Giờ đây, tôi hi vọng sẽ có phép lạ đến với cô giáo của tôi…

Nhớ những buổi học luôn phải viết rất nhiều, viết vì sao em thi báo chí, viết vì sao em thích báo chí…để nộp cô, nhớ buổi học cuối nghe Một đời người, một rừng cây cả lớp vỗ tay rần rần…Cô ơi…

Mình muốn dc khoe với cô nhiều nhiều. Mình đã có chổ làm ở báo kinh tế như mình vẫn thích. Cô luôn ủng hộ mình mà. Nhất định mình sẽ khoe với cô…

“Nghìn trùng xa cách người đã đi rồi, còn gì đâu nữa mà khóc với cười. Mời người lên xe về miền quá khứ. Mời người đem theo toàn vẹn thương yêu. Đứng tiễn người vào dĩ vãng nhạt mầu, sẽ có chẳng nhiều đớn đau”.

Thôi cũng đành như chiếc que diêm, thắp lên đời em sáng lung linh!Vĩnh biệt cô Ca.

Những giây phút dài mặc niệm về cô…

Cuộc đời thật ngắn ngủi, giọt nước mắt nào đủ cho một sự ra đi?

Đời người như gió qua…… Bật khóc… Về đi, đường trần đâu có gì, tóc xanh mấy mùa…

” Nắng đã tắt dần trên lá imChiều đã xẫm màu xanh trong mắt tốiĐường đã hết trước biển cao vời vợiTay đã buông khi vừa dứt cung đànGió đã dừng nơi cuối chót không gianMưa đã tạnh ở trong lòng đất thẳmNgười đã sống hết tận cùng năm thángSau vô biên sẽ chỉ có vô biên…. ” LQVMươn bài thơ này từ Tú Uyên. Gửi Cô như một lời tiễn biệt. Thanh thản và bình an. Cô nhé !!!….

Cuoc song that ngan ngui va lam bat an! Trong doi ai roi cung phai chet. Nhung neu dc: minh muon di trc de ko bao gio phai chung kien canh nhung nguoi than yeu lan luot ra di…!

Chưa bao giờ yếu đuối và cần được nương tựa như lúc này. Và cũng chưa bao giờ phải dặn lòng ngưng nức nở để tự đứng lên đi tiếp như lúc này. Mọi chuyện đau lòng cứ ập xuống hay vì mình chưa đủ cứng rắn để chống đỡ trước cuộc đời vốn dĩ không có công bằng bao giờ! Cô ơi…, an nghỉ cô nhé!

Người ra đi… liệu có bình yên?Người ở lại … liệu có còn nắng mai?

Ta khổ đau một đờiĐể chết trong tình cờTa tìm nhau một thờiĐể mất nhau vài giờBàn tay làm sao níuMột đời vừa đi qua…

“Hãy cầu nguyện cho cô….” chúng em đã chuyền nhau những tin nhắn như thế trong suốt thời gian cô nằm viện. Và “người ta” khước từ những lời thỉnh cầu, “người ta” ban cho một cuộc sống và “người ta” cũng vô tình cướp đi những hơi thở. “Người ta” mắt ráo hoảnh ngó xuống trần gian, và trần gian ngập trong nước mắt…..

Chưa kịp nói lời cảm ơn Cô! Đời người thật ngắn ngủi và ra đi cũng bất chợt. Vào fb Cô nước mắt cứ tuôn ra… Chút hy vọng cuối cùng cũng tắt ngúm.

Một phút nguyện cầu nơi ánh sáng phía cuối con đường cho cô!, mong cô luôn cảm thấy thanh thản và nhẹ nhỏm nhất khi về với thế giới vĩnh hằng….! chúng em vẫn khắc sâu những ký ức về hình bóng cô là người cô tuyệt vời nhất của khoa Báo chí và Truyền thông.

Cái chết không phải là kết thúc, đôi khi nó là bắt đầu, tôi tin vào kiếp sau, tin vào sự sớm đầu thai, cô giáo cũng thế, sẽ sớm trở lại nhân gian.

Sơn Ca đã đi rồi! Bao nhiêu tình thương lẫn xót xa cho bạn cứ tuôn trào nơi khóe mắt. Ngày hôm trước chúng ta còn nói cười, còn bàn những dự định, còn tâm sự chuyện chồng con. Vậy mà tối qua đã nghe bạn bỏ tôi rồi. Bạn ra đi chưa kịp nói với ai câu nào, chưa kịp hoàn thành những ước mơ, và đau đớn hơn, bạn sẽ không còn được sống bên hai thiên thần của mình nữa. Ca ơi, mình nhớ bạn quá.

Em lượm lặt từ facebook của chị… Và nhói lòng khi nhận ra có một facebook từ nay sẽ không còn được cập nhật…

Em chưa bao giờ là người yếu đuối trước mặt chị. Vậy mà giờ em lại để nước mắt tuôn rơi…

LEAVE A REPLY

Please enter your comment!
Please enter your name here

Website này sử dụng Akismet để hạn chế spam. Tìm hiểu bình luận của bạn được duyệt như thế nào.