Trang nhật ký cho em

0
963
Em biết không, hôm nay bật yahoo lên thấy nick em treo status “love you so much!”, bất chợt lòng chị dấy lên một nỗi buồn, chị nhận ra một điều rằng em trai chị đã lớn rồi. Những người chị khác không biết có vui khi thấy em trai mình lớn? Còn chị, chị thấy chới với em ạ! Mỗi ngày trôi qua, trong chị đều thoáng một phút giây nào đó nghĩ về chị em ta. Có lúc là nỗi nhớ về ngày mình khi còn nhỏ nhưng cũng có lúc là nỗi lo về ngày mai chị em ta sẽ lớn, sẽ ra sao em nhỉ?
Mỗi ngày trôi qua, trong chị đều thoáng một phút giây nào đó nghĩ về chị em ta.” (ảnh minh họa) – Nguồn: Internet
Em có biết không, lúc nào chị cũng sợ ngày chúng ta trưởng thành, rồi chị em mỗi đứa có một cuộc sống riêng, sẽ xa cách dần, sẽ không giống như hôm nay và những ngày trước. Bây giờ chị cũng chẳng ở gần em để được nhìn thấy em mỗi ngày, được nói chuyện thật nhiều với em, nói về những câu chuyện của chúng ta hằng ngày, những câu chuyện về trường, lớp của em, của chị, không liên quan gì đến nhau mà vẫn có thể nói và nghe thâu đêm suốt sáng. Chị cũng chẳng ở bên em để chăm lo cho em, để nhắc nhở em chuyện ăn uống, chuyện bài vở, học hành… Để rồi bây giờ bất giác thấy buồn vì em mình lớn.
 
Thương em nhưng cũng có lúc chị thấy giận em vì em bướng quá. Chị chờ trông ngày em thi Đại học biết bao nhiêu, ao ước em vào ở với chị biết bao nhiêu, vậy mà đùng một cái em nằng nặc đòi ra Đà Nẵng để học. Em cãi bướng lời của ba mẹ và chị. Thôi đành chịu vì đó là lựa chọn của em, là tương lai của em. Nhưng em có biết rằng ba má sợ chị em mình mỗi đứa một nơi thành bơ vơ, chẳng ai bảo bọc được cho nhau, em sẽ không có ai chăm lo. Và chị, nơi này chị thật sự thấy cô đơn, chị mong có em để mà chia sẽ những buồn vui. Hơn ai hết, em là người chị có thể huyên thuyên hàng giờ dài hết tất cả mọi chuyện mà không thấy mỏi mệt. Em thấy không, giờ mỗi đứa một nơi, một năm chị về được đôi ba bận, gặp em được đôi ba ngày rồi thôi, chị lại vào, em lại đi, những chuyện dài, chuyện ngắn có nói được với nữa nhau đâu! Lắm lúc gặp mấy đứa nhỏ trạc tuổi em, chị thấy nhớ em nhiều lắm, phải chi em cũng ở đây với chị…
 
Giờ em lớn rồi, em biết yêu rồi, em không còn là đứa em khù khờ của chị ngày xưa nữa. Em không cần sự lo lắng chăm sóc của chị nữa, mà em sẽ lo lắng, sẽ chăm sóc cho cô bạn gái của em thật nhiều và sẽ có lúc em quên bẵng chị đi. Lắm lúc chị thấy ganh tị và thấy ghét cô bạn gái của em. Ai mà chẳng vậy em nhỉ? Ai mà chẳng ích kỉ muốn chiếm hữu trọn vẹn tình cảm của người khác chỉ để cho riêng mình, hơn nữa em là em trai của chị. Chị ích kỉ thật, phải không em? Chị biết từ nay em sẽ không thấy nhớ nhà, nhớ chị bằng nhớ cô bạn của em. Những tin nhắn, những cuộc gọi điện thoại về cho ba má, cho chị sẽ bắt đầu thưa dần, thưa dần… thay vào đó là dày đặc những tin nhắn cùng với cô bạn gái, những cuộc điện thoại kéo dài hàng tiếng đồng hồ mà chẳng thấy chán. Thì cũng phải thôi, em lớn rồi mà. Ai đến cái tuổi lớn này mà chẳng vậy. Nhưng chị cứ muốn em đừng lớn, em mãi là đứa em bé bỏng của chị, để mỗi năm Tết, về chị lại sắm đồ mới cho em, mua giày dép mới, mũ nón mới cho em, lại cùng em huyên thuyên cho đến tận khuya, khi nào bị mẹ la mới chịu đi ngủ. Nhưng bây giờ em lớn rồi, em tự biết lựa chọn, mua sắm cho mình, những thứ mà chị mua cho em dần dần em sẽ không thích nữa. Em sẽ bận rộn với những dòng tin nhắn cùng cô bạn của em thay vì ngồi kể cho chị nghe những câu chuyện chẳng ăn nhập gì với nhau ở trường, lớp của em.
 
Em có nhớ không, hồi chị em mình còn nhỏ, em luôn dỗ dành chị mỗi lần ba mẹ vắng nhà, chị lớn hơn em mà khóc nhè nhiều hơn em. Chị em mình luôn là đồng minh của nhau, mỗi khi đứa nào làm việc gì sai là cùng nhau giấu nhẹm ba mẹ để khỏi bị đánh đòn. Cũng có lúc chị tím tái mặt mày vì em dọa sẽ méc mẹ khi chị đánh vỡ cái chén, cái ly… Chị nhớ mãi cái ngày đầu tiên em đi học, chị chở đến trường rồi em khóc, bắt chị phải ở lại đợi em đến khi tan học. Em của chị hồi đó trắng trẻo, nhỏ nhắn như con gái vậy, cô giáo em chứ xuýt xoa mãi “con trai gì mà có bàn tay dịu dàng như con gái”. Em sợ bị đánh đòn lắm, cứ mỗi lần em nghịch, mẹ chưa đánh roi nào, em đã nước mắt ngắn dài. Chắc em không quên cái lần em đi học rồi theo bạn đi chơi đến tận chiều mà chưa về đến nhà, ba đi tìm em về, đánh mới một roi em đã khóc thét lên rồi, ba cười, giá như tính em gan lì như chị. Thì chị chẳng bao giờ khóc khi bị đánh đòn mà!…
 
Chuyện chị em mình lúc nhỏ, kể mãi vẫn thấy vui em nhỉ? Mai mốt về chị lại kể em nghe chuyện hồi đó… hồi đó…, chuyện của chị bây giờ trong những ngày không có em. Và… em sẽ kể cho chị nghe chuyện về cô bạn gái của em, dù gì thì cũng phải biết chứ em nhỉ?
 
Chị lớn thì cũng phải để cho em lớn chứ, cứ muốn em ngây ngô như đứa em trai năm tuổi ngày nào của chị mãi sao được? Chị biết chị sẽ không bao giờ lo lắng cho em được suốt cuộc đời này, nhưng bất cứ khi nào em cần, hãy để cho chị được chăm lo cho em nhé. Hãy dành thời gian để huyên thuyên với chị những câu chuyện của em nhé, dù rằng những câu chuyện đó chẳng liên quan gì đến chị, nhưng chị vấn muốn nghe em kể, y như hồi em còn mới bi bô tập nói. Em cứ nói suốt cả ngày những câu mà chị nghe đến chục lần cũng chẳng biết em nói gì… Rồi tết này về, chị sẽ mua cho em một chiếc áo mới, chiếc áo mà người ta đang treo ở cửa hàng đằng kia, cứ mỗi lần đi qua chị lại nghĩ chiếc áo đó em trai chị mặc vào sẽ rất đẹp…
 
Viến Phố

LEAVE A REPLY

Please enter your comment!
Please enter your name here

Website này sử dụng Akismet để hạn chế spam. Tìm hiểu bình luận của bạn được duyệt như thế nào.