Đất khách

0
860
Khi ta ở chỉ là nơi đất ở
Khi ta đi đất bỗng hóa tâm hồn
                                                                                   (Chế Lan Viên)
Sài Gòn lạ lẫm bỗng thành quen từ bao giờ? Hai năm ta thấy yêu Sài Gòn nhiều hơn. Cánh đây hai năm có một nỗi sợ hãi vây quanh khi ta bước chân lên tàu để chuẩn bị trở thành một vị khách không mời của đất Sài thành. Ngày đi, ta mất hết nửa ngày trên tàu để ngăn dòng nước mắt. Bước chân xuống sân ga thành phố ta như cục Rubid đang xoay giữa đời, như một đứa trẻ lạc mẹ giữa chợ đông. Ta muốn òa khóc, muốn cất tiếng gọi mẹ. Lạc lõng, chơ vơ!
Sài Gòn lạ lẫm bỗng thành quen từ bao giờ?” (ảnh minh họa) – Nguồn: Internet

Tưởng như ta không thể nào hòa nhập vào với cuộc sống thị thành này. Vậy mà… hai năm qua ta cũng hối hả cùng dòng người ngược xuôi, ồn ào trên nẻo đường thành phố. Ta cũng rảo bước trên những con đường quanh co, bụi bặm, lúc thì gấp gáp, lúc thì thảnh thơi.

Đời sống sinh viên lúc sôi nổi, ồn ào, lúc bình yên lặng lẽ trong những dãy phòng trọ tuềnh toàng làm cho ta thấy nơi này dễ mến hơn. “Trước lạ sau quen” – cái quy luật đời thường vẫn thế, không trừ một ai cả, với cả ta…

Hai năm của đời sinh viên ta làm một vị khách trọ trên mảnh đất khách. Ta cũng hòa trong những buồn vui, sôi nổi của kiếp ở trọ. Và trong những căn phòng dường như thiếu thốn của đời sinh viên ấy, lúc nào cũng chứa đầy tình yêu thương, lúc nào cũng tràn ngập tiếng cười vui. Có lúc chen lẫn những nỗi buồn không tên, có những buổi chiều nhớ quê nước mắt không giấu nổi, có những đêm lo cảnh nước lớn ròng của mùa lũ quê hương, có những mùa thi trắng đêm không ngủ… rồi ồn ào, sôi nổi, rồi lặng lẽ, bình yên, khi lại cô quạnh nơi đất khách.

Có lẽ nơi này là mảnh đất hứa của không biết bao nhiêu vị khách, trong đó có ta, vì thế nên bây giờ ta thấy yêu nhiều hơn. Sài thành ơi! Đâu phải nơi tuổi thơ ta gắn bó, mà sao lắm lúc đi xa ta cũng thấy nhớ lắm. Ta cũng mong cho chóng trở lại nơi này để tiếp tục làm khách trọ, tiếp tục rảo bước trên những ngã đường quanh co, đầy bụi bặm cùng dòng người hối hả ngược xuôi ấy, tiếp tục gom góp những kỉ niệm yêu thương cùng với những vui buồn khắc khoải… cho câu thơ dang dở cuối góc giảng đường chiều hôm nao được trọn vẹn.

Chắc ta sẽ nhớ mãi những ngã đường khô khốc ấy, nơi ta đã đi qua, nơi ta đã từng bỏ lại những kỉ niệm, những buồn vui dọc đường. Nhớ những lúc nước mắt hòa với mưa, chỉ có ta với ta âm thầm, âm thầm bước đi. Nhớ những lúc tiếng cười giòn tan trong nắng. Nhớ những cơn mưa trái mùa đổ vội, ta cùng ai đội mưa chung (vì chiếc ô không đủ lớn), rồi những lần một mình ta rảo bước tìm về với miền kỉ niệm xa xăm… Nhớ những con đường, nhớ những cơn mưa bất chợt và nhớ cả những ngày nắng chói chang.

Tưởng rằng làm khách nơi đất khách ta sẽ không mấy mặn mà, nhưng bây giờ sao thấy yêu quá? Dù không yêu tha thiết như yêu quê hương nhưng khi xa ta vẫn thấy nhớ Sài Gòn da diết. Giờ ta lại thấy biết ơn nơi này. Hai năm làm vị khách bất đắc dĩ ta lại nhận ra nhiều thứ. Ta trưởng thành hơn, mạnh mẽ hơn. Ta thấm thía hơn tình cảm giữa người với người, thấm thía được nỗi nhớ quê hương da diết như thế nào. Nếu ngày đó ta không đi xa thì…

Và biết đâu, sau hai năm tiếp tục làm vị khách trọ, ta lại tiếp tục chọn nơi này để làm chốn mưu sinh. Biết đâu đấy! Ta vẫn là khách và Sài Gòn là nơi ta chắt chiu kỉ niệm yêu thương.

Viễn Phố

LEAVE A REPLY

Please enter your comment!
Please enter your name here

Website này sử dụng Akismet để hạn chế spam. Tìm hiểu bình luận của bạn được duyệt như thế nào.