Mẹ của con

1
917
Mẹ ạ! Con không phải là người cứng rắn gì, càng không phải là một người vô cảm… Nhưng con chưa bao giờ nói những lời yêu thương đến Mẹ. Có lẽ nào như lời Mẹ nói con là một thằng quá ư vô tư… Còn ai ngoài Mẹ hiểu con hơn nữa phải không ạ! con sẽ đọc cho Mẹ nghe bài thơ con làm tặng Mẹ!.
“Mẹ ơi, tuổi thơ mẹ ở đâu
 Mẹ ơi, tuổi trẻ mẹ ở đâu
 Mẹ ơi, nơi nào mưa nơi nào nắng
 Nắng mưa là chuyện của trời
 Thương con mẹ chấp cả trời bão giông” 
(Hữu Ước) 
Tuổi thơ của Mẹ
Mẹ kể cho con!
Mẹ còn bé tí khi nước nhà chưa thống nhất
Khi Bác Hồ kính yêu vừa mất
Cả thôn làng òa khóc con ơi!
Mẹ chưa hiểu gì…
Chỉ biết rằng một mất mát lớn lao
Cả đất nước đau thương,
Nhưng chiến trường không thể buông cây súng.
Tuổi thơ của Mẹ đã trải qua như thế
Những buổi mưa dầm dề lội sông cắt cỏ
Ngón chân ghì bật máu giữa bùn trơn
Cơm độn sắn khoai ông bà dành mẹ cậu
Rau má đắng nghẹn lòng, lót dạ giữa mùa đông
Mảnh áo sờn mỏng manh, che thân gầy sao ấm
Răng gõ nhịp cộc cằn theo gió bấc lạnh căm…
Ôi tuổi thơ của Mẹ con có thể nào hiểu được
Tuổi thơ con trong sung sướng chở che
Nhưng chắc hẳn… con mang tâm hồn của Mẹ
Biết đọc rồi sột soạt lật từng trang thơ Mẹ chép
Nét chữ gọn gàng, nắn nót thủa tinh khôi
Và từ đó con quý những nhà thơ
Thích đọc thơ Xuân Quỳnh…
Từ trang giấy mỏng tanh ố vàng.
Khi bắt chước tập tô theo nét chì của Mẹ
Trang này là mặt biển màu xanh, mặt trời thì đỏ rực
Cánh buồm nâu lồng lộng, phập phồng lướt xa
Kia đàn hải âu no cá giỡn đùa cùng sóng biếc
Còn trang kìa…
Mẹ vẽ cả một đồi sim tím mộng mơ
Những tà áo dài trắng làm duyên cùng chiếc nón
Cả cánh đồng lúa chín vàng bát ngát của quê hương
Dãy núi thẫm màu nhấp nhô đỉnh cao, đỉnh thấp
Làn khói bếp vấn vương trên mái rạ nhà ai!
Thế anh chàng ngây ngô kia là ai hở Mẹ?
Mẹ chẳng trả lời con, mà bảo con hỏi Bố
Con quên bẵng lúc nào và bây giờ con đã hiểu…
Năm tháng tuổi thơ con bình yên trong vòng tay của Mẹ
Chẳng khổ như Mẹ ngày xưa… ngày xưa đó
Chỉ việc học hành chăm chỉ là Mẹ vui
Cả buổi nắng chang thả diều cùng lũ bạn
Tìm nhựa bẫy cò trắng mà đen cháy gáy non
Chạy khắp đồng làng bắt châu chấu cho chim
Trễ giờ ăn Mẹ phải đi tìm
Bấy giờ đương say sưa đá banh ngoài bãi cỏ
Bàn tay Mẹ giờ chai sần cùng năm tháng
Rát má hồng con thương Mẹ lắm… Mẹ ơi!
Giờ con đã lớn, đã to cao hơn Mẹ
Nhưng với Mẹ con chưa lớn, chưa khôn
Mẹ vẫn miệt mài chăm lo từng li, từng tí
Đầu tháng gửi tiền gửi cả thương yêu…
Con có biết đâu đã nhiều đêm Mẹ khóc
Bố lật mình trằn trọc canh khuya
Để con không phải nhịn bữa giữa thị thành,
Không phải thiếu chút tiền đi xe buýt.
Hè về rồi lại lo mớ tiền xe cộ
Vượt dặm trường sum vầy giữa yêu thương
Con dang rộng đôi tay giữa cánh đồng vàng
Nụ cười tươi rói giữa làng quê ta…
Con khoe rằng con đã biết làm thơ
Mẹ nói đùa rằng bây giờ chỉ ăn học và làm thơ thẩn
Mẹ ơi! con chẳng biết nói những câu có cánh
Ngàn vạn lời sáo rỗng, con biết Mẹ cũng chẳng cần đâu
Nhưng Mẹ hãy yên lòng đi nghe Mẹ
Con sẽ chẳng thể hứa được điều gì đó lớn lao
Nhưng con chắc chắn rằng con sẽ thành người tốt
Vì con là con của Mẹ
Và vì chẳng kẻ xấu nào lại… ngốc nghếch như con.
“Mẹ ru con à ơi à ơi à ơi
 Lời ru của mẹ con cất vào tuổi thơ
 Lời ru của mẹ con khắc vào trong tim”
 (Hữu Ước)
Nguyễn An Tiến – Thanh Hóa
12/7/2011 

1 COMMENT

LEAVE A REPLY

Please enter your comment!
Please enter your name here

Website này sử dụng Akismet để hạn chế spam. Tìm hiểu bình luận của bạn được duyệt như thế nào.